Anh…
Lý Quốc Đống giận sôi máu.
Bị Thần Soái gây khó dễ cũng coi như bỏ đi, Độc Lang anh ta chẳng qua chỉ là một phụ quan, dựa vào đâu mà làm chính mình nhục nhã.
Coi thân phận tam triều nguyên lão của tôi chỉ để trang trí?
Diệp Huyền Tần ngăn Độc Lang lại: “An tâm chớ vội, để xem ông ta muốn nói gì.”
“Hôm nay có chết cũng để ông ta chết một cách rõ ràng, tránh cho làm cô hồn dã quỷ lại tìm đến chúng ta.
Độc Lang: “Sợ gì chứ, cứ cho là ông ta biến thành cô hồn đã quỷ, tôi cũng đánh cho ông ta hồn phi phách tán”
Lý Quốc Đống hung hăng trừng mắt nhìn Độc Lang, không để ý đến anh ta nữa, chỉ nói: “Thần Soái, cậu có biết nói xấu tam triều nguyên lão sẽ có tội gì không?”
“Xử lăng trì còn không thể chuộc tội”“Chuyện Lý Lặng cấu kết với Âm Ti, nhà họ Lý tôi không hề biết chút nào chứ đừng nói đến việc tham du.”
“Cậu nói nhà họ Lý tôi phản lại Đại Hạ, hôm nay nếu như không lấy ra được chứng cứ, đừng trách họ Lý tôi không khách khí với cậu.
Hiện giờ Lý Quốc Đống đã khó có thể bảo vệ bản thân mình, cũng không thể không từ bỏ Lý Lặng.
Diệp Huyền Tần: “Ông muốn chứng cứ đúng không, tôi cho ông toại nguyện.
Anh nhìn về phía Gián điệp Bắc Cương: “Các người có thu thập được chứng cứ không?”
Vũ Huân vội vàng cởi áo khoác ngoài, bên trong áo còn được may không ít túi. Anh ta mở túi áo ra, từ bên trong lấy ra hàng chục tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089559/chuong-1760.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.