Được!
Lý Lặng ngồi xe lăn, đi cùng với một đàn em, xuống dưới ngục tối dẫn Từ Lam Khiết đi cùng.
Cửa ngục được mở ra, Từ Lam Khiết ngồi ngay đổi diện cửa ra vào, tinh thần mỏi mệt, mặt mũi nhếch nhác.
Hai tay hai chân cô đều bị trói lại, không thể cử động được.
Nhìn thấy Lý Lặng đi vào, Từ Lam Khiết mới từ từ ngẩng đầu lên.
Lý Lặng lạnh lùng nói: “Bây giờ phải đi rồi, dẫn cô ta theo.”
“Từ Lam Khiết, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn hợp tác.”
“Nếu như cô phục vụ Diệp Hiến Tần được tốt thì sau này cả cái Âm Ti này không phải đều là của cô rồi sao?”
“Sau này, chờ đến khi Âm Ti có thể tiếp quản Đại Hạ, thì chẳng phải cô sẽ là người phụ nữ đứng đầumột nước rồi sao, tương lai rộng mở phía trước!”
“Còn tốt hơn nhiều so với việc đi theo thần soái Diệp Huyền Tần.”
Từ Lam Khiết cười chế nhạo: “Anh là đồ phản bội, chắc chẳng bao giờ nghe qua câu xuất giá tòng phu đâu nhỉ?”
Ý cô là sao?
Lý Lặng nhíu mày.
Từ Lam Khiết: “Tôi cả đời này vẫn sẽ là vợ của Huyền Tần.”
“Sống là vợ anh ấy, chết đi cũng là ma nhà anh ấy.”
“Cho dù có chết, tôi cũng không bao giờ phản bội Huyền Tần, mà đi theo Diệp Hiến Tần đâu.”
Nói xong, cô mở lòng bàn tay ra.
Trong lòng bàn tay, có một viên thuốc màu đỏ.
Đáng chết!
Lý Lặng sợ hãi. “Cô ta muốn tự sát, hãy ngăn cô ta lai!”
Hai tên đàn em xông lên, định ngăn Từ Lam Khiết Nhưng đã không kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089552/chuong-1753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.