Cái xác thối rữa kia nhìn chăm chăm Lý Lặng, quan sát tỉ mỉ trong chốc lát, cái nhìn kia khiến lông tơ toàn thân Lý Lặng đều dựng đứng hết lên.
Mấy phút sau cuối cùng cái xác thối rữa kia cũng mở miệng nói: “Lý Hồng Phúc của Linh Quản Ti là gì của ông?!
Lý Lặng vội vàng nói: “Lý Hồng Phúc là sở trưởng tiền nhiệm của Linh Quản Tỉ, đồng thời cũng là cha vợ của tôi.!
Khó trách.
Cái xác thối rữa kia như có điều suy nghĩ mà gật đầu: “Tôi thấy ông quen mắt như vậy thì ra là vì tôi từng đến nhà ông làm khách rồi.!
Há?
Lý Lặng nghi ngờ mà liếc khuôn mặt của cái xác thối rữa kia xem xét một hồi.
Ông ta từng đến nhà mình làm khách?
Sao mình lại không biết ông ta nhỉ.
Mặt ông ta đã thổi rữa thành thế này rồi mà mìnhcòn nhận ra được mới lạ đó.
Nhưng ông ta cũng không tiện hỏi ngược lại thân phận của đối phương.
Nên chỉ có thể im lặng không nói gì.
Cái xác thối rữa kia nhìn về phía mười bảy ngôi mộ sau lưng ông ta, muôn vàn cảm khái nói: “Các đồng bọn, ngủ say trăm năm, hôm nay cũng nên tỉnh lại rồi.”
“Di!!
Cái xác thối rữa phất tay một cái liền phóng ra khí kình mênh mông.
Khí kình cuốn lấy linh thảo cùng linh thạch bay về phía trên đầu mười bảy ngôi mộ kia.
Cuối cùng rơi xuống xung quanh mười bảy ngôi mô.
Cái xác thối rữa niệm chú ngữ.
Linh khí của đám linh thảo linh thạch kia liền điện cuồng chui vào trong phần mộ.
Chỉ sau năm phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089536/chuong-1737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.