Nói dối!
Quan tài đỏ bùng lên sự thô tục: “Chỉ là quan hệ thầy trò, trên người cậu chắc chắn không thể có mùi của ông ta!”
“Các người chắc chắn có quan hệ máu mủ!” Diệp Huyền Tần đột nhiên hiểu được gì đó, vẻ mặt cứng lại: “Bà dám khẳng định không?” Quan tài đỏ cười ác độc: “Ha ha, không ai biết mùi máu nhà họ Diệp của cậu rõ hơn tôi đâu.”
“Cậu, chính là dòng máu nhà họ Diệp!”
Ngược lại, Diệp Huyền Tần hít khí lạnh, nếu lời quan tài đỏ nói là sự thật, ông già tóc bạc kia không chỉ là thầy mình, mà còn là ông nội mình sao.
Cái này… Ông già này thật đúng khiến người ta câm nín.
Diệp Huyền Tần: “Theo ý bà, bà rất căm thù sâu sắc ông già tóc trăng phải không?”
Quan tài đỏ: “Căm thù sâu sắc?”
“Bọn tôi là kẻ thù không đợi trời chung!””Hai mươi năm trước, tôi là đại hộ pháp của âm phủ, trong thiên hạ, tôi dưới một người và trên vạn người.
“Có thể sánh vai cùng tôi, cũng chỉ có đàn chủ tổng đàn âm phủ thôi.”
“Sau đó, tôi và Diệp Tinh Hà đã hẹn nhau chiến đấu ở đây, đại chiến suốt mười ngày mười đêm, bất phân thắng bại.”
“Cuối cùng, Diệp Tỉnh Hà giở trò sau lưng, nhất tôi vào quan tài này, chôn sâu dưới đất.”
“Tôi bị kẹt dưới đất không ăn không uống suốt hai mươi năm, cậu nói xem, cái này có tính là kẻ thù không đợi trời chung không!” Khu!
Diệp Huyền Tần không khỏi hít khí lạnh.
Suốt hai mươi năm không ăn không uống mà vẫn sống được, âm phủ này, kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089503/chuong-1704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.