Vừa nói, Độc Lang vừa kéo tại Hổ Vương đến chỗ Diệp Niệm Quân. Trên mặt Diệp Niệm Quân cuối cùng cũng hiện ra một nụ cười: “Oa, con mèo thật lớn.”
“Chú Độc Lang, con có thể cưỡi nó một chút không?”
Độc Lang nói: “Tất nhiên là không thành vấn đề rồi.”
“Sau này con mèo này sẽ là của con, con hầm thịt cũng được.”
Diệp Niệm Quân vô cùng hưng phấn: “Cám ơn chú Độc Lang. Diệp Huyền Tần bế Diệp Niệm Quân lên lưng Hổ Vương, tuy Hồ vương tương đối bất mãn khi Độc Lang nói lấy mình hầm thịt ăn, nhưng nó không có mâu thuẫn với Diệp Niệm Quân, nên ngoan ngoãn nghe theo, rất giống mèo con.
Tất cả mọi người ở âm phủ đều nhận nhao.
Lý Hồng Phúc gầm lên một tiếng: “Ai dám tự tiện xông vào đất âm phủ ta!”
Diệp Huyền Tần lấy kiếm Long vương để đáp lại. Kiếm Long Vương trong tay anh bắn ra, xuyên qua ngực Lý Hồng Phúc, cuối cùng ghim trên một tảng đá lớn. Diệp Huyền Tần đường đường là một tuyệt điện cường giả, một đòn dồn hết sức lực, tốc độ cao gấp mấy lần, đây không phải thử Lý Hồng Phúc có thể tránh được.
A aa a!
Lý Hồng Phúc kêu thảm thiết thê lương, khuất phục nhục nhã, vang vọng hồi lâu!
Tim mọi người ở âm phủ đều đập nhanh, con người co rút!
Tự tiện xông vào đất âm phủ, không nói một lời đâm thủng tim Lý Hồng Phúc, người này là ma quỷ sao?
Chẳng trách quá ngông cuồng!
Diệp Huyền Tần: “Con gái tôi, là thứ loại người như anh có thể động vào sao?”
“Hôm nay, anh chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089501/chuong-1702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.