Con mèo kia cút ra ngoài cho ông.
Tiếng chửi rủa tức giận của Độc Lang truyền đến từ ngọn núi Thần.
Diệp Huyền Tần nhìn xuống liền nhìn thấy Độc Lang mặt mũi bầm dập, vết thương đầy mình, đang leo lên ngọn núi Thần một cách khó nhọc.
Anh ta đã bị thương rất nặng, đến nửa đường thì không leo nổi nữa, có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào.
Diệp Huyền Tần dứt khoát giải phóng kình khí để kéo Độc Lang lên. Độc Lang mồm thở hồng hộc, không quan tâm đến việc nghỉ ngơi liền đến lao đến hang hổ: “Con mèo nhỏ cút ra ngoài cho ông. “Chúng ta lại đại chiến ba trăm hiệp!
Gru!
Hổ Vương từ trong hổ huyệt nhảy ra, nhìn chằm chằm vào Độc Lang.
Độc Lang muốn xông vào đánh nhau, nhưng bị Diệp Huyền Tần ngăn lại: “Độc Lang, bỏ đi. “Cậu bị thương rất nặng, hiện tại không phải là đốithủ của Hổ Vương. “Trị thương trước đã. Đợi sức mạnh hồi phục rồi hằng đấu với Hổ Vương.
Nhưng Độc Lang rướn cổ nói: “Anh, anh không cần khuyên em. “Ý em đã quyết, nếu hôm nay không khuất phục được con mèo này, em thề không làm người nữa.” Độc Lang tháo thắt lưng xuống, rồi lao vào hang cop.
Trong hang cọp đột nhiên vang lên tiếng leng keng, kèm theo là tiếng Hổ Vương gầm thét giận dữ và tiếng gào rú dữ tợn của Độc Lang Diệp Huyền Tần đành bất lực, không quan tâm đến Độc Lang nữa.
Anh rất hiểu Độc Lang, thắng nhóc này là một tên cố chấp, việc mà cậu ta đã quyết định thì đến mười con bò cũng không thể kéo ra được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089484/chuong-1685.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.