Ôi me của con oi!
Mấy người đều trợn trừng mắt há hốc cả mồm, đều đã hư thối thành như vậy rồi, vậy mà lại vẫn còn sống, hơn nữa lại còn sống đến là vui vẻ, khiến cho người khác phải sởn cả tóc gáy.
Diệp Huyền Tần ngay lập tức hạ lệnh: “Chiến thần Còn Luân, ngăn cậu ta lại.”
Đượ!
c Chiến thần Côn Luân rút ra đạo Côn Luân, hướng thẳng về phía thi thể chém xuống.
Thi thể kinh hãi, lập tức dừng bước chân lại, quay người lại quỳ xuống trước chiến thần Côn Luân.
“Bố nuôi tha mạng!”
Bố nuôi!
Hai chữ này đem lại đả kích thật lớn cho thần kinh của chiến thần Côn Luân, anh ta vội vàng thu hồi đao lại, trừng mắt cẩn thận quan sát thi thể.
“Cậu là ai, tại sao lại gọi tôi là bố nuôi!”
Thi thể chậm rãi ngẩng gương mặt thối rữa không chịu nổi lên: “Bố nuôi, là con đây!”“Ngài. ngài không nhận ra con nữa sao?”
Chiến thần Côn Luân quan sát kỹ lưỡng thi thể một lần, thật lâu sau đó, ông ta kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Kiều Văn Sơn! “Cậu là Kiều Văn Sơn!
Thi thể gật đầu: “Là con đây bố nuôi!”
Chiến thần Côn Luân chịu đả kích gấp bội, không tự chủ được mà lùi lại từng bước: “Làm sao có thể chức “Cậu… Cậu đã chết đường năm năm đằng đẳng rồi, làm sao lại có thể vẫn còn sống chứ Đám người Diệp Huyền Tần vội vàng xông lên, bao vây xung quanh Kiều Văn Sơn.
Diệp Huyền Tần hỏi: “Chiến thần Côn Luân, ông quen biết cậu ta sao?”
“Thần Soái, năm đó cậu ta còn rót rượu cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089472/chuong-1673.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.