Đám người lão trưởng thôn cùng chiến thần Côn Luân nghe thấy vậy thì cười ồ lên.
To gan!
Hỗn xược!
Ngạo mạn!
Thập Điện Vương Minh, Vương Lập Thành tức đến điên lên, giận dữ mắng liên tục: “Sao bổn vương phải giấu mặt làm gì, chỉ là nếu như ai nhìn thấy mặt bổn vương đều sẽ bị giết! “Đừng có khoác lác nữa!”
Chiến thần Côn Luân trào phúng nói: “Vậy nếu vợ con ông nhìn thấy mặt ông thì ông cũng giết họ sao?”
Tôi Thập Điện Vương Minh tức đến xì khói.
Diệp Huyền Tần nói: “Mau xuất hiện đi.”
“Hôm nay nếu không phải ông chết thì là tôi chết!”
Thập Điện Vương Minh lạnh lùng nói: “Nếu cậu đã Được!có ý định muốn chết, vậy thì tôi sẽ giúp cậu được như ý nguyện.
Giây tiếp theo, ở trong khe núi có một bóng người dần dần hiện lên.
Người này cao đến tám trượng, có thể che phủ cả một khe núi ở trên cao.
Che lấp cả mặt trời, khiến người người khiếp sợ.
Không có gì để nghi ngờ, đây chắc chắn không phải bản thể mà là ảo ảnh. Độc Lang cười: “Haha, rùa rụt cổ vẫn chỉ là rùa rụt cổ. Đến tận lúc này rồi mà vẫn không dám lấy bản thể hiện thân!”
Câm miệng!
Vương Lập Thành tức giận mắng: “Bản thể của bổn vương cách đây cả ngàn dặm, không thể xuất hiện ngay bây giờ được!”
Cái gì!
Tất cả mọi người bị lời nói của Vương Lập Thành làm cho kinh ngạc.
Bản thể ở cách xa cả ngàn dặm, vậy mà vẫn có thể điều khiển được ảo ảnh ở tận đây sao.
Huyền thuật của Âm Ti, đúng là thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089467/chuong-1668.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.