Chẳng qua là bọn họ bị thương quá nặng, lại bị linh thạch khoảng hút mất không ít sinh lực, sức mạnh giảm sút nghiêm trọng.
Một số người thấy Diệp Huyền Tần vẫn còn sống nên vô cùng phấn khởi, thậm chí quên mất thể trạng yếu ớt của mình, đứng dậy muốn đập đầu bái kiến Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần động viên bọn họ: “Không cần hành lễ”
“Hiện tại thân thể các cậu đang rất yếu, nhất định phải cố gắng dưỡng thương.”
“Đợi sức mạnh của mọi người hồi phục, lại cùng tôi kề vai sát cánh chiến đấu.”
Sức mạnh hồi phục?
Độc Lang đột nhiên nhận ra điều gì đó, tiện tay bắt lấy hòn đá ở bên cạnh, dùng sức nắm lại. Hòn đá vẫn không có chút động tĩnh gì.
Đáng chết.
Tâm tình Độc Lang lập tức trở nên sa sút: “Tại sao cánh tay của em không thể sử dụng sức mạnh!”
“Sức mạnh… sức mạnh của em, không bằng một phần năm của trước đây nữa…”
Những người còn lại cũng lần lượt kiểm tra sức mạnh của mình, kết quả cảnh giới sức mạnh của bọn họ đều đã giảm sút rất nhiều.
Diệp Huyền Tần vội khuyên giải: “Mọi người yên tâm đi.”
“Đợi tôi tìm được núi Thần, chắc chắn có thể hồi phục sức mạnh của các cậu.”
Bất Chí thở dài nói: “Núi Thần, lẽ nào lại tìm được dễ dàng như vậy.”
“Trong thiên hạ này, chỉ có các môn chủ của Tứ đại môn phiệt ẩn thế mới biết rõ vị trí của ngọn núi Thần.”
“Nhưng, Diệp Niệm Quân đồ đệ của tôi có thể chất cảm nhận, có thể bảo Tiểu Quân Quân đến cảm ứng tìm núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089460/chuong-1661.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.