Lần này Diệp Huyền Tần thấy rõ kia đúng thật là một bóng người.
Lưu vực sông ngầm này còn có người khác? Phản ứng đầu tiên của anh chính là: Đây có phải là bốn lão tổ Tuyệt Đỉnh hay không?
Có điều anh nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này.
Nếu thật là bốn vị lão tổ Tuyệt Đỉnh, bọn họ lẽ ra nên giết mình đầu tiên mới đúng.
Hơn nữa bốn vị lão tổ Tuyệt Đỉnh ngã xuống từ vực sâu vạn trượng, dù không chết thì ít nhất cũng phải mất nửa cái mạng, không thể nào hành động nhanh nhẹn như thế được.
Trong nhánh sông ngầm này quả thực có người thần bí nào đó sinh tồn.
Diệp Huyền Tân hô: “Là ai? Nhanh chóng lăn ra đây cho ta xem!”
Đáp lại anh, chỉ có tiếng mình vọng lại. Rùa đen rụt đầu!
Diệp Huyền Tần chửi nhỏ một câu, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc sau, bóng người kia lại lóe tới lóe lui bên cạnh Diệp Huyền Trân.
Lần này Diệp Huyền Tần mặc kệ đối phương, tiếp tục đi về phía trước, không coi ai ra gì.
Diệp Huyền Tần tin tưởng chắc chắn, đối phương cứ lóe tới lóe lui bên người mình chính là để tìm cảm giác tồn tại.
Anh không để ý tới đối phương, coi đối phương là không khí, đối phương chắc chắn sẽ không chịu nổi mà nóng nảy.
Quả nhiên, Diệp Huyền Tần đoán đúng rồi.
Đối phương lóe vài lần bên cạnh Diệp Huyền Tần, Diệp Huyền Tần không chút phản ứng, cuối cùng đối phương cũng chịu mở miệng nói chuyện.
“Thằng nhóc không biết lễ phép, tự tiện xông vào phủ của bản vương, cậu biết tội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089417/chuong-1618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.