Khóe miệng môn chủ của ba môn phiệt lớn run rẩy.
Tư chất của Diệp Huyền Tần này rốt cuộc mạnh đến nhường nào, mà ngay cả lão tổ cũng muốn nhận cậu ta làm đồ đệ? Thậm chí không tiếc tặng bốn môn phiệt lớn làm quà bái sư cho cậu ta?
Mặt Diệp Huyền Tần đầy khinh thường: “Xin lỗi, bốn người các vị không đủ tư cách làm sư phụ của tôi. Vậy đi, các người quỳ xuống bái tôi làm thầy, hôm nay tôi cho các người toàn thấy, thế nào?”
Độc Lang cười ha ha: “Ý kiến không tồi. Mau quỳ xuống bái sư, sau này sư huynh tôi sẽ chăm sóc tốt cho các người!”
Bốn vị lão tổ thở dài thất vọng.
“Aiz, tuổi trẻ kiêu ngạo là chuyện tốt, nhưng quá mức tự phụ không ổn đâu.”
“Thiên tài như anh bạn nhỏ nếu không có tác dụng với chúng tôi, thì chỉ có thể bị chúng tôi hủy diệt mà thôi. Miễn cho tương lai uy hiếp đến vị trí nòng cốt của chúng ta.”
“Anh bạn nhỏ trời sinh cứng đầu, không muốn cúi mình, tôi không rảnh ép buộc, chỉ có thể lấy tính mạng cậu.”
Diệp Huyền Tần đứng yên: “Đến đây đi, cho tôi được mở mang tầm mắt về sức mạnh của các người!
Bốn vị lão tổ lùi lại năm bước: “Anh bạn nhỏ, mong chỉ giáo!”
Độc Lang chửi ầm lên: “Mẹ các người, các người chưa dập đầu bái sư đã muốn anh tôi chỉ giáo? Có còn mặt mũi hay không vậy?”
Bốn vị lão tổ phẫn nộ trừng mắt nhìn Độc Lang.
Chỉ huy là Tuyệt Đỉnh, chèn ép bọn họ hai câu chưa tính là gì.
Nhưng người này cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089412/chuong-1613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.