Diệp Huyền Tần ném cây chủy thủ lên: “Cô muốn tự cắt đứt gân tay gân chân mình, hay là để tôi giúp cô?”
Hå?
Mặt của Hiệu Trưởng đầy vẻ tuyệt vọng.
Diệp Huyền Tần không có thời gian để ở chỗ này chơi đùa nữa, thẳng tay tự mình ra tay chặt đứt gân tay gân chân luôn.
Bánh Nướng đứng nhìn đã sớm run lẩy bẩy rồi.
Một mùi nước tiểu ập ra từ đũng quần anh ta.
Một màn trước mắt thật khó làm cho người ta tin được.
Lúc đầu anh ta còn tưởng rằng chỉ có tên người hầu hôm qua là quá mạnh, ai ngờ tên này cũng mạnh đến biến thái, anh còn tránh được viên đạn.
Cũng không biết môn chủ phái Cổ Mộ có phải là đối thủ của anh không nữa. “Đưa tao đi tìm người ba môn phái lớn khác.” Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Cứ là người có ý định hại con gái tao thì phải chết cả!”
“Rồi, rồi, bây giờ tôi dẫn anh đi ngay!” Bánh Nướng chữ được chữ không mà nói.
Ra khỏi phòng làm việc, ông Sở đang dắt Diệp Niệm Quân chơi.
Có thể nhìn ra ông Sở rất thích Diệp Niệm Quân, thậm chí ông ta còn quỳ xuống đất để làm ngựa cho Diệp Niệm Quân cưỡi lên.
Diệp Huyền Tần dở khóc dở cười: “Đường đường là Chỉ huy đội Lính đánh thuê Bảo Biển mà lại làm trâu làm ngựa cho một con nhóc.”
“Lão Sở, đứng dậy đi, đừng để người khác chê cười.”
Ông Sở cũng nở một nụ cười từ tận đáy lòng: “Cậu cũng chẳng nghe Tiểu Quân Quân gọi tôi gì đâu.”
Diệp Niệm Quân ồm ồm nói: “Ông ơi, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089361/chuong-1562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.