Các món ăn trên bàn đẹp mắt, ngon miệng lại ấm cúng.
Từ Lam Khiết còn chuẩn bị thêm một bình rượu vang.
Diệp Niệm Quân ngồi trên ghế bên bàn ăn nhưng lại không tập trung sự chú ý vào các món ăn trên bàn mà lại nhìn chằm chằm ra cửa.
Diệp Huyền Tần vừa quay về là Diệp Niệm Quân liền nhúc nhích người, leo xuống khỏi ghế và chạy về phía Diệp Huyền Tần.
“Bố đã về rồi, bố đã về rồi.”
“Mẹ, ăn cơm thôi.”
Diệp Huyền Tần âu yếm bế Diệp Niệm Quân lên và nói: “Nào, Tiểu Quân Quân, ăn cơm thôi.”
Bữa cơm đoàn viên đơn giản mà ấm áp, có một hương vị rất đặc biệt.
Sáng sớm hôm sau, Từ Lam Khiết chuẩn bị sẵn bữa sáng rồi đến tập đoàn Diệp Linh làm việc.
Diệp Huyền Tần đích thân mặc áo quần, rửa mặt, chải tóc cho Diệp Niệm Quân và ăn cơm với cô bé, đối với anh mà nói thì làm tất cả những điều này đều là đang hưởng thụ.
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Huyền Trân đích thân đưa Diệp Niệm Quân đến trường.
Diệp Niệm Quân nói với vẻ mặt rất hài lòng: “Bố, Quân Quân muốn xin bố một chuyện.”
Diệp Huyền Tần mỉm cười hiền hòa và nói: “Quân Quân nói đi, tất cả những yêu cầu của con bố đều sẽ đồng ý hết.”
Diệp Niệm Quân nói: “Mỗi tháng bố có thể dành ra một ngày như hôm nay để ở bên Quân Quân không?”
“Quân Quân nhớ bố”
Mũi Diệp Huyền Tần cay xè, vốn dĩ đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt bình thường nhưng trong lòng của Diệp Niệm Quân thì đó lại là một yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089356/chuong-1557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.