“Được.”
Diệp Huyền Tần đỡ bà cụ già đi đến nơi yên tĩnh.
Sau khi đã đi ra xa thì đột nhiên bà cụ già quỳ xuống một cái “bịch” trước mặt Diệp Huyền Tần.
“Kính chào Thần Soái.”
Diệp Huyền Tần hơi bất ngờ, đến một người trẻ tuổi như Lê Nhất Sinh còn không thể chấp nhận được sự thật anh là Thần Soái, sao bà cụ già này lại tin tưởng anh là Thần Soái?
Diệp Huyền Tần đích thân đỡ bà cụ già đứng “Bà cụ, sao bà có thể chắc chắn tôi là Thần lên.
Soái?”
Bà cụ già nói: “Tôi vốn dĩ là quân y đi theo quân của bộ đội 101 ở chiến khu Bắc Cương, đã từng may mắn được điều trị cho Thần Soái trên chiến trường” “Lúc tôi trị thương cho anh thì có một quả mìn phát nổ bên cạnh chúng ta.”
“May nhờ có Thần Soái bảo vệ nên tôi mới chỉ bị mù mà vẫn còn giữ được tính mạng.”
Hả?
Diệp Huyền Tần quan sát thật kỹ khuôn mặt của bà cụ già, đúng thật là có đôi nét thân quen.
Diệp Huyền Tần vô cùng cảm than: “Bà cụ, thật xin lỗi, bà là anh hùng trong quân của chúng ta nhưng sau khi xuất ngũ thì lại phải sống cuộc sống vất vả thế này, là chúng tôi đã có lỗi với bà.”
“Nếu như bà không có ý kiến gì thì bây giờ tôi sẽ đưa bà đến Kính Lang dưỡng lão.
Bà cụ già phất tay và nói: “Thôi đi, thôi đi, tôi đã sớm quen với cuộc sống yên bình thế này rồi.”
“Đến Kính Lang ấy à, tôi thật sự không hưởng thụ nỗi phần phúc đó.
“Thật ra sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089354/chuong-1555.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.