Độc Lang cảm thấy vô cùng khó chịu, mặt anh ta đỏ đến tận mang tai nhanh chóng lên tiếng giải thích: “Lão quốc tướng quân, ông đang nói điên nói khùng cái gì đấy?”
“Hai vị Tôn Vương Giả của nhà họ Chung ban nãy là do tôi và Sát Lang giết, công lao này phải thuộc về hai người chúng tôi!”
“Cậu im miệng ngay cho tôi!”
Lão quốc tướng quân thở dốc, mắng một câu.
Đây là một công lao đặc biệt sao?
Đây là tội đáng chém đầu đấy!
Cái tội danh này thật sự quá nặng, hai người không thể gánh nổi đâu! Chỉ có thể để Thần Soái chịu thay thôi!
Độc Lang cảm thấy vô cùng nóng nảy: “Ôi, cái ông già này, ông kêu ai im miệng đấy!”
“Đã sớm không vừa mắt ông già như ông từ lâu rồi.”
“Ông nói chuyện khách sáo với người nhà họ Chung như thế làm gì? Mỗi năm, họ ăn hết bao nhiêu lương thực của Đại Hạ chúng ta, lãng phí biết bao nhiêu tài nguyên của chúng ta, chắc hẳn bọn họ dùng gấp ba lần chúng ta luôn đấy!”
“Ông nhìn lại mình đi, trông chẳng khác gì con trai của người ta.”
“Tôi khinh, có quan hệ với ông đúng là mất hết mặt mũi.”
Tôi vô cùng…
Vẻ mặt của lão quốc tướng quân đã nhanh chóng tối sầm lại.
Dù gì tôi cũng là tướng quân của một nước, là mặt mũi của Đại Hạ. Bị Thần Soái chê thì cũng được đi, cậu cũng chỉ là thuộc hạ của Thần Soái thế mà có tư cách gì để làm nhục tôi?
Đây là một sự vô lễ vô cùng lớn.
Mặt mũi của tôi để ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089330/chuong-1531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.