Đội trưởng đội thị vệ lao vào Sát Lang một cách điên cuồng. Sát Lang đột nhiên dừng lại, nhìn về phía đội
trưởng thị vệ, khóe miệng hiện lên một tia cười dữ
ton.
Chờ cho đến khi đối thủ cách anh hai mét.
Sát Lang đột nhiên nhấc nhẹ thanh kiếm liên, mũi kiếm chĩa vào người đội trưởng.
Xoet!
Một luồng kiếm khí dày đặc bắn ra từ thanh kiếm, giống như tia chớp, đánh thẳng vào ngực của đội trưởng.
Ngực của đội trưởng thị vệ bị đâm thủng tại chỗ, máu chảy lan ra cả chục mét.
Đội trưởng dừng bước chân, không thể tin nhìn lỗ thủng trên ngực, vẻ mặt tuyệt vọng.
"Kiếm khí... kiếm khí... mày... mày làm sao có thể tu ra kiểm khí.."
"Đây là bất tiên thuật, mày làm sao có thể luyện được tiên thuật..."
Anh ta chưa kịp nói xong, một ngụm máu tụ xộc lên cổ họng, hằn trợn tròn mắt ngã xuống đất, không còn động tĩnh gì.
Độc Lang cũng choáng váng không kém,
Tự lẩm bẩm: "Kiếm khí? Sát Lang, anh có thể chém ra kiếm khí?"
"Anh con mẹ nó học tiên thuật khi nào vậy, sao tôi không biết?"
"Sao không nghĩ tới việc truyền lại tiên kỹ cho ông đây, mẹ ơi, chiêu vừa rồi con mẹ nó quá ngầu, tôi muốn học."
Sát Lang nở nụ cười: "Muốn học, được luôn, quỳ xuống kêu một tiếng ông nội."
"Anh xứng sao?" Độc Lang tức giận đến nôn ra máu: "Anh con mẹ nó bớt nói nhảm, khai mau, anh học tiên thuật ở đâu."
"Anh trai, có phải anh truyền cho tên đó không?"
Diệp Huyền Tần cười đầy thâm ý: "Nhóc con, cái này mà cậu cũng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089323/chuong-1524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.