Vẻ mặt Diệp Huyền Tần bất lực nói: "Thắng nhóc nhà cậu...Cả ngày đều xoắn loạn cả lên." "Chuyện gì đã làm cho cậu khẩn trương như
vậy."
Độc Lang thở dốc nói: "Vừa nãy... Vừa nãy người của em phát hiện ra một con vẹt...
"Một con vẹt biết nói chuyện..."
Diệp Huyền Tần nhíu mày, con vẹt có thể nói chuyện, đây là một chuyện bình thường không thể nào bình thường hơn nữa. Bây giờ Độc Lang lại khẩn trương báo với anh
việc này, chắc chắn con vẹt này có ý nghĩa đặc
biệt nào đó.
Diệp Huyền Tần nói: "Cậu nói từ từ đã, rốt cuộc con vẹt này có chỗ nào kỳ lạ.
Độc Lang điên cuồng nước bọt, anh ta điều chỉnh hô hấp nói: "Hình như con vẹt kia nhắc đến chiến thần Côn Luân, núi Trung Nam, em nghi ngờ hình như có người người muốn báo tin với chúng ta thông qua con vẹt!"
Há?
Đột nhiên Diệp Huyền Tần hứng thú nói: "Con vẹt đó đâu?"
Độc Lang nói: "Người của em đang ở bên ngoài bắt giữ nó."
Diệp Huyền Tần nói: "Cậu ra lệnh, bảo bọn họ bắt sống, không được nổ súng với nó."
Độc Lang nói: "Em đã ra lệnh đó trước rồi." Tự bản thân Diệp Huyền Tần chạy ra khỏi lều nghỉ để tận mắt xem con vẹt đó.
Người của một trung đội, đang vội vàng túi bụi bắt con vẹt màu xanh biếc.
Con vẹt bay loanh quanh trong doanh trại, chỉ bay ở độ cao trung trung mà không bay ra khỏi đây.
Hình như nó đang tìm người nào đó.
Diệp Huyền Tần vừa đi đến, thì hình như con vẹt kia đã phát hiện ra mục tiêu, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089316/chuong-1517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.