Chung Mục Tú không nghĩ nhiều, không để ý tới Diệp Huyền Tần, tiếp tục đi vào trong. Diệp Huyền Tần lại quát lớn: "Tôi bảo các
người đứng lại.
“Ông, còn chưa đủ tư cách đi vào mỏ linh
thạch
Hà Bát Nam chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Tên tân binh Tiểu Diệp này muốn làm bậy à? Không thấy tâm tình Tướng quân Trấn Huy không tốt hả? Cậu ta làm bậy, nếu không cậu muốn xong đời, chúng ta cũng xúi quẩy theo.
Hà Bát Nam nổi giận nói: "Cậu im miệng đi.” “Không nói lời nào không ai nói cậu câm đâu.
“Tướng quân Trấn Huy làm việc, có chỗ cho cậu khoa chân múa tay à?" Diệp Huyền Tân lạnh lùng nói: “Tướng quân
Trấn Huy? Ông ta không xứng."
Cậu...
Mặt Hà Bát Nam lại biến sắc.
Còn sống không tốt hả? Cần gì phải tìm chết chứ?
Rốt cuộc Chung Mục Tú cũng tức giận: “Cậu thì tính là cái gì, cũng dám hô to gọi nhỏ trước mặt tôi.”
Diệp Huyền Tần nghiền ngẫm cười: “Chẳng lẽ ông không biết tôi sao?"
Chung Mục Tú bảo trì trầm mặc, xem ra, tên tân binh này quen với tướng quân Trấn Huy nha.
Nhưng tới nay mình còn chưa gặp cậu ta. Lựa chọn tốt nhất bây giờ chính là bảo trì trầm mặc, tránh nhiều lời.
Mọi người ở đây đều không giải thích được, tình huống gì đây?
Tướng quân Trấn Huy vừa đưa tên tân binh này lại đây, mới trong chớp mắt, có vẻ như tướng quân Trấn Huy không biết cậu ta.
Đại đội trưởng Hà Bát Nam hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Tướng quân, là ngài vừa đưa cậu ta tới đây đấy.
“Ngài quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089309/chuong-1510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.