Mình chưa chắc là đối thủ của anh ta. Chỉ có thể lợi dụng súng mà đánh nhanh
thắng nhanh thôi.
Anh ta nổ súng không chút do dự.
Nhưng không ngờ, tiếng súng vừa vang lên, Chung Mục Tủ đã biến mất ngay tại chỗ rồi.
Đại đội trưởng còn chưa khôi phục lại tinh thần đã cảm thấy cổ nóng lên.
Anh ta quay đầu lại nhìn theo bản năng.
Hoảng sợ thấy chẳng biết từ lúc nào Chung Mục Tú đã đứng phía sau anh ta, cười hung ác.
Trong tay ông ta cầm một con dao ngắn, trên lưỡi dao đầy máu tươi.
Đại đội trưởng sở cổ một cái, khắp cổ bê bết
máu.
Anh ta cảm thấy trời đất quay cuồng, cuối cùng không gắng gượng nổi nữa, ngã uỳnh xuống đất.
Đến khi sắp chết, anh ta vẫn nhìn chăm chăm Chung Mục Tú.
Anh ta chết không cam tâm!
Đồ ăn hại.
Chung Mục Tú ném dao găm đi, tiếp tục bước
về phía trước.
Không bao lâu sau, ông ta gặp phải nhóm chiến sĩ canh giữ đang vội vàng chạy tới.
Những chiến sĩ này nghe thấy tiếng súng, nhanh chóng sang đây xem thế nào.
Thấy “Độc Lang” vẫn hoàn hảo không bị sao cả thì các chiến sĩ thở phào nhẹ nhõm: “Tướng quân, vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh không sao là tốt rồi.”
Chung Mục Tú nói: "Hoảng loạn luống cuống thế này còn ra thể thống gì?"
“Quay về hết cho tôi, tiếp tục giữ vững vị trí canh giữ của mình."
"Không có sự cho phép của tôi, ai dám tự ý rời vị trí thì đừng trách tôi xuống tay không nể tình.
"Rō!"
Các chiến sĩ đáp lại ngay lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089306/chuong-1507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.