Thân ảnh đó không phải ai khác.
Là ông lão họ Sở.
Ông ta đã được lệnh phải đích thân “bảo vệ” Diệp
Huyền Tần.
Nhân viên bảo vệ bị đánh tới tả, thậm chí bằng hoàng mất một lúc lâu. Phải mất bảy hoặc tám giây, anh ta mới tỉnh dậy và bò ra khỏi hồ bơi.
Thứ gì vậy?”.
“Mẹ nó, vừa nãy là cái thứ gì vậy?”
“Đường đường là một thần soái, bây giờ anh đã thất bát đến mức đánh lên một bảo an để giành chiến thắng cơ à?”
“Bây giờ tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt anh
Diệp Huyền Tần thờ ở: “Nếu anh không tìm được bằng chứng, chứng minh được cái bóng đen đó là người của tôi, thì đừng trách tôi kiên anh tôi phi bảng. Bảo an hết lời để nói.
Bóng đen đó biến mất trong nháy mắt, ngay cả máy ảnh cũng không thể chụp được khuôn mặt thật của han tai không có cách nào để chứng minh người đó là người của Diệp Huyền Tần. Anh ta kêu mình tìm bằng chứng ở đâu chứ?
Ban đầu anh ta muốn gọi cảnh sát, nhưng cuối cùng anh ta đã bỏ điện thoại đi.
Diệp Huyền Tần nhìn Từ Lam Khiết: “Lam Khiết anh ra tay, em sẽ không trách anh chứ.”
Từ Lam Khiết gật đầu: “Hồi nãy coi như em chưa nói câu đó.”
Nếu Diệp Huyền Tần không ra tay, anh sẽ bị bắt nạt mất.
Vì vậy, cô thà rằng Diệp Huyền Tần bắt nạt người khác còn hơn anh bị người khác bắt nạt.
Diệp Huyền Tần vuốt mái tóc dài của cô: “Ừm, em có thể hiểu được là tốt.”
“Hãy nhớ rằng, đối với kẻ thù, nếu em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089251/chuong-1452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.