Triệu Mẫn vội vàng nói: “Cô Trần, chúng tôi không mời các cô ấy vậy mà bọn họ lại lén lút trà trộn vào. Tôi muốn đuổi các cô ấy ra ngoài, nhưng ba người họ lại không đi.”
Trần Hạ Lan bừng tỉnh, nói: “Ồ, không cần phải đuổi các cô ấy. Là tôi cho phép bọn họ ở lại.”
Triệu Mẫn không hiểu sao nói: “Cô Trần, vì sao để lại bọn họ?”
Trần Hạ Lan nói: “Ồ, họ thực sự đến để xin lỗi. Tôi là người không thích thù hận, cho nên đã tha thứ cho bọn họ.”
Triệu Mẫn tò mò hỏi: “Tìm cô để xin lỗi? Cô Trần, bọn họ từng làm chuyện có lỗi với cô sao?”
Trần Hạ Lan thở dài nói: “Các cô có thể không biết. Kỳ thật, cô ta từng là bạn thân tốt nhất của tôi. Không có gì để chê trách, nhưng có chuyện này phải nói. Về sau, cô ta cùng vị hôn phu của tôi là Diệp Huyền Tần liếc mắt đưa tình, thông đồng bốn phía, cướp đi vị hôn phu của tôi. Lần này cô ta đã nghĩ lại những sai lầm của mình, cho nên đến tìm tôi sám hối chuộc tội.”
Sắc mặt Từ Lam Khiết tức giận đỏ bừng: “Trần Hạ Lan, cô…”
Trần Hạ Lan thấp giọng nói: “Nếu không muốn Diệp Huyền Tần bị truy nã trên toàn quốc, tốt nhất là cầm miệng lại.”
Nỗi tức giận của Từ Lam Khiết như muốn nổ tung, nhưng hết lần này tới lần khác không dám biện giải cho mình.
Đám đông nghe vậy xì xào bàn tán.
“Thôi đi, thì ra năm đó chính là cô là người cướp thần soái từ cô Trần đi.”
“Ha ha, ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089217/chuong-1418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.