Nhóm khách hàng lập tức mềm nhũn chân, ngay lập tức quỳ xuống xin lỗi theo bản năng.
"Đáng chết." Thiên Hành Kiện thầm măng mỏ: "Người phụ nữ của tôi là thứ để mấy kẻ khốn nạn như các người tùy tiện ức hiếp sao?"
"Ném chúng xuống biển Hoa Đông cho cá
ăn."
Hu!
Mấy cô gái hoảng loạn, liên tục quỳ lạy van
xin sự tha thứ.
Trần Hạ Lan nói: "So đo với đảm dân đen này chẳng phải đang hạ thấp thân phận của chúng ta sao?" Thôi, quên đi, cần gì làm khó dễ mấy con
Thiên Hành Kiện nói. "Được rồi, anh nghe
em."
"Có điều, tôi chết đã miền, tội sống khó tha."
"Tôi phạt các người phải quỳ ở đây một ngày một đêm để chuộc tội."
Vâng vâng!
Nhóm người nhanh chóng dập đầu quỳ lạy
nói lời cảm ơn.
Trần Hạ Lan nằm tay Thiên Hành Kiện đi ra ngoài, bước lên một chiếc Buza H5.
Sau khi lên xe, Trần Hạ Lan mới lưu luyến không rời buông cánh tay của Thiên Hành Kiện.
"Xin hỏi, anh là người được Thần Soái phải đến giải vậy cho tôi sao?" "Xem ra trong lòng anh ấy vẫn không thể từ
bỏ tôi được."
Cô ta thầm cảm thâm vui mừng, lại thấy được hy vọng phía trước.
Thiên Hành Kiện lạnh lùng nói: "Thân Soái "
"Haha, trong mắt tôi, Thần Soái không đáng để nhắc tới."
Há?
Trần Hạ Lan lập tức trở nên cảnh giác: "Các người không phải do Thần Soài phải tới?"
"Vậy thì tại sao anh lại giúp tôi? Chúng ta
không biết nhau"
"Thân phận của anh rốt cuộc là gì?"
Thiên Hành Kiện đáp: "Thân phận của tôi
vượt xa nhận thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089194/chuong-1395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.