Ban đầu, đội cảm tử Lang Vương muốn tới tiễn Diệp Huyền Tần.
Có điều bị Diệp Huyền Tần uyển chuyển từ chối.
Ban đầu, nền móng Thần Soái bị hao tổn, các nước nhỏ gần biên giới rinh Đại Hạ như hổ rình mồi.
Nếu đội cảm tử Lang Vương tự ý rời khỏi tuyến biên phòng, chỉ sợ kẻ thủ không thể ngồi yên.Về vấn đề này, đội cảm tử Lang Vương cũng không tiếp tục kiên trì nữa.
Anh của chúng ta là cường giả cấp Vương mà.
Trên thế giới này, kẻ có thể làm bị thương đến người của anh ta còn chưa sinh ra đầu.
Chúng ta cần gì phải lo lắng cho an toàn của anh ta chứ.
Lúc giữa trưa.
Diệp Huyền Tần lái xe một mình, chính thức rời khỏi tuyến biên giới phía Tây.
Không có đội ngũ đến tiền, cóchút bị thương, Gió thổi vi vu có hơi lạnh, quan niệm người đàn ông mạnh mẽ ra đi không bao giờ trở lại.
Tuyến biên giới phía tây, là một hoang mạc mênh mông bát ngát.
Anh vừa rời đi, Bên cạnh một cồn cát cách đó không xa, bỏng nhiên chuyển động.
Một người từ trong cồn cát nhỏ ra.
Tên đó nhìn bóng dáng Diệp Huyền Tần rời đi, liên tục cười lạnh.
“Thần Soái từng được người người vây quanh không ai so đượcvậy mà cũng có lúc nghèo túng như the.
“Quả nhiên là nghèo đi rồi thì phượng hoàng cũng không bằng con gà thôi."
Tên đó lấy một cái bộ đảm ra, ấn "Tướng quân Wilson, mục tiêu đã rời khỏi tuyến biên giới, chạy về hướng của ông, xin chuẩn bị: Hai mươi ki-lô-mét phía trước.
Một đám người đang tụ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089104/chuong-1305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.