"Xin lỗi." Trần Hữu Lương lắc đầu: "Bắt đầu từ lúc này, tòa lầu này đã bị phong tỏa rồi, bất cứ ai cũng không được tùy tiện ra vào. “Tất cả vật phẩm bên trong đều thuộc về cơ mật, không được đem ra."
Ha!
Từ Lam Khiết tức tới mức thất khiếu bốc khói. Trưng dụng tòa lầu cũng coi như thôi đi.
Vật phẩm cá nhân và tài liệu quan trọng của công ty bọn họ mà đám người này cũng muốn phong tỏa. Đây rõ ràng là đang làm khó người khác.
Nếu không đem tài liệu trong công ty ra thì tập đoàn Diệp Linh căn bản không thể nào vận hành bình thường được.
Như vậy sẽ đối mặt với nguy cơ sụp đổ.
Từ Lam Khiết thoáng cảm giác được đối phương là đang cố ý chống đối với bọn họ.
Cô thử thăm dò hỏi: “Các người định trưng dụng đến khi nào.”
Trần Hữu Lương cười xấu xa: "Vô thời hạn." Từ Lam Khiết trên cơ bản đã có thể xác định đối phương đúng là đang nhắm vào tập đoàn Diệp Linh.
Nhưng Từ Lam Khiết tự nhận rằng mình không hề quen biết đối phương.
Tại sao anh ta lại muốn nhằm vào tập đoàn Diệp Linh? Cô đè nhỏ thanh âm nói: “Hình như chúng ta không quen biết, không oán không thù, tại sao anh lại muốn nhằm vào chúng tôi?”
Trần Hữu Lương liếc tòa lầu công ty một cái: “Đi chỗ khác nói chuyện?”
Từ Lam Khiết theo Trần Hữu Lương đi vào trong tòa lầu công ty.
Trần Hữu Lương lạnh nhạt nói: "Cô và tôi đúng là không oán không thù.” “Nhưng cô đã đắc tội với ông lớn một phương. Ông lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089095/chuong-1296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.