Hòa Mạnh Trường lại cười rồi: "Anh Thiên đừng tự coi nhẹ bản thân như vậy, thực ra mỏ linh thạch đó chính là của gia đình cậu đấy." "Cậu lấy được một vài viên linh thạch, thì cũng dễ dàng tương đương với việc lấy từ chính nhà mình một chút đồ như vậy thôi."
Cái gì?
Thiên Hành Quân nghe một cách mơ hồ bối rối: "Mỏ linh thạch là của gia đình tôi? Trò đùa này không phải là hay đâu."
Hòa Mạnh Trường: "Tôi không nói đùa." "Thực ra, cường giả Vương cảnh canh giữ mỏ linh thạch, chính là cha của cậu, Chiến thần Côn Luân."
Cái gì!
Thiên Hành Quân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt nóng rực, nhìn chăm chăm gắt gao vào Hòa Mạnh Trường: "Lời này là thật sao?"
Hòa Mạnh Trường: "Khả năng là rất lớn." "Thứ nhất, Thần Soái bị phế bỏ, và người có khả năng nhất giành được Vương cảnh ở bên trong Đại Hạ chính là
Thần chiến Côn Luân." "Thứ hai, cha của cậu đã biến mất được một khoảng thời gian rồi, cậu không cảm thấy kỳ lạ sao?" "Ông ta chắc chắn là đã nhận được nhiệm vụ lúc lâm nguy, bí mật đi đến canh giữ mỏ linh thạch.
Haha, haha!
Thiên Hành Quân bật cười lớn ha hả giống như bị điên rồi.
Phụ vương của anh ta Thần chiến Côn Luân, lại có thể là vị cường giả Vương cảnh đứng đầu bên trong Đại Hạt Mỏ linh thạch, tương đương là của gia đình anh ta.
Nằm giữ mỏ linh thạch, cũng tương đương với việc thống trị võ sĩ của Đại Hạ. Thậm chí, còn có thể khiến anh ta tái sinh lại bàn tay bằng thịt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089086/chuong-1287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.