*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Các chiến sĩ trên chiến trường đều không hổ danh là anh hùng bảo vệ Tổ Quốc.
Không hề nghi ngờ gì cả,
Diệp Huyền Tần là môn sinh Thần Soái nên cũng tham gia vào cuộc chiến tranh này, là một trong số những anh hùng đó.
Đột nhiên Từ Lam Khiết nghĩ ra gì đó, cô đi đến bên cạnh Diệp Huyền Tần và vén tay áo của anh lên.
Cô liếc nhìn một chút, sau đó không nhịn được mà che miệng lại, giọt nước mặt ngập tràn gương mặt.
Trên cánh tay của Diệp Huyền Tần chi chít những vết thương, hầu như không hề có phần thịt nào hoàn chỉnh.
Vết dao, vết đạn bắn, vết kiếm...
Thậm chí còn có vài vết thương vừa mới kết vảy, nhưng bởi vì bế Tiểu Quân Quân nên nó lại nứt ra một lần nữa và chảy máu.
Giọng nói của Từ Lam Khiết hơi nghẹn ngào: “Huyền Tần, em xin lỗi, là em hiểu lầm anh rồi.”
Chồng của em.
Sẽ không phải là kẻ phụ tình tha lòng đổi dạ như vậy.
Anh là anh hùng lớn của bảo vệ quốc gia.
Anh không phải đi đến nước Nga để sống an nhàn sung sướng.
Mà là lấy xương máu của mình để bảo vệ đất nước hòa bình.
Diệp Huyền tần cười nói: “Chỉ cần mọi người có thể bình an khỏe mạnh, anh chết cũng không sao cả."
“Anh không được nói vậy. Từ Lam Khiết lập tức bịt miệng Diệp Huyền Tần: “Sau này anh không được nói từ này.”
“Được rồi.” Diệp Huyền Trần cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089013/chuong-1214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.