Không bao lâu sau, cả trong bể đều ngửa bụng nổi lên mặt nước.
Sắc mặt Từ Lam Khiết lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Dùng đầu ngón chân cũng biết anh Trương đã hạ độc vào rượu của cô.
Cô nhìn anh Trương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh là đồ heo chó cũng không bằng, súc sinh!”
Việc tốt bị phá hỏng, anh Trương cũng thẹn quá hóa giận: “Mẹ kiếp, ông đây vừa ý một quả phụ như cô chính là vinh hạnh của cô.”Có đúng là không biết điều mà.
Bop.
Diệp Huyền Tần không chút do dự tát một cải vào mặt anh Trương: “Có một số người, mày không có tư cách sỉ nhục.”
“Lam Khiết, em ra ngoài trước đi, ở đây cứ giao cho anh.”
Từ Lam khiết ngầm nghĩ vài giây, cuối cùng, cô ôm Quân Quân đi ra ngoài.
Cô cũng không nhớ nổi, đã bao lâu rồi không có ai chủ động nâng đỡ một vùng trời thay cô như hôm nay.
Bị tát một bạt tay, anh Trương giận điên lên.
Từ nhỏ đến lớn, đã khi nào anh ta phải chịu uất ức đến như vậy.
Anh ta cắn chặt rằng: “Súc sinh, mày dám định tạo hạ “Lập tức quỳ xuống xin lỗi ông mày, nếu không tạo sẽ khiến mày phải hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này.
Bop!
Diệp Huyền Tần lại tát một cái vào mặt anh ta: “Vừa này cũng có người nói câu y hệt mày.”
“Có điều, bây giờ tao cũng không biết nó sống chết thế nào.
Người mà anh nói đến chính là người hầu của nhà họ Thiên, kẻ đã bắt nạt Quân Quân.
Aaa!
Liên tiếp bị tát hai bạt tay, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089001/chuong-1202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.