Công chúa Ria nói: “Là một người đàn ông trẻ tuổi, cháu cũng không biết anh ấy tên là gì.
Thế nhưng, anh ấy châm cứu, đã giúp cháu chữa khỏi nọc độc rắn.”
Chiến thần Côn Luân cau mày: “Sau đó thì sao?”
Công chúa Ria lắc đầu bảo: “Cháu chỉ biết chừng này thôi ạ.
Chiến thần Côn Luân cảm thấy có chút dở khóc dở cười thanh niên trẻ biết châm cứu trên lãnh thổ của Đại Hạ vô cùng nhiều, bảo ông ta biết đi đầu tìm mới được đây? Đúng là một chuyện còn khó hơn cả mò kim đáy bể.Qua đó, người nhà họ Thiên còn đồng thời nhận ra được một vấn đề khác. Chuyện công chúa Ria muốn chiến thần Côn Luân tự mình đi tìm người đàn ông kia đủ để thấy công chúa Ria quan tâm người ta đến nhường nào.
Có lẽ công chúa Ria vừa gặp đã yêu người ta rồi cũng nên.
Cũng không biết là người đàn ông nào trên cái nước Đại Hạ này lại có được niềm may mắn đó.
Nét ghen tuông nồng đậm thoáng hiện trên gương mặt của Thiên Hành Quân.
Chiến thần Côn Luân nói: “Công chúa Ria, cô còn nhớ rõ khuôn mặt của người đó chứ?”
Công chúa Ria lắc đầu: “Người đó che nửa khuôn mặt, cháu chỉ thấy được một đôi mắt thôi. Đôi mắt của anh ấy rất sâu, lấp lánh cóthân, lộ ra nghị lực kiên cường.”
Nói thế này có khác nào không nói.
Chiến thần Côn Luân đành phải bảo: “Được rồi, tôi sẽ tăng số lượng người đi tìm kiếm. Công chúa Ria, cô là khách quý của Đại Hạ chúng tôi, thế nên phải dùng quốc lễ để tiếp đãi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088985/chuong-1186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.