Từ Lam Khiết vừa muốn từ chối, Từ Huy Hoàng vội nói: "Vậy cứ theo lời ngài Thiên đi, đến lúc đó chúng tôi với khiết nhi sẽ đến nhà thăm hỏi."
Dù Từ Lam Khiết có nói thế nào đi chăng nữa, thì dòng máu đang chảy trong người cô cũng là máu của nhà họ Thiên, để cô về nhà bái lạy tổ tông là chuyện đương nhiên.
Nếu cứ để cô từ chối như thế, thì chuyện này lại càng khó xử hơn.
"Được!" Chiến thần Côn Luân cũng chuẩn bị rời đi.
"Đợi một chút!" Bỗng nhiên Diệp Huyền Trânnói: "Vẫn chưa tính sổ xong, làm sao đi được? Vừa rồi, ai mới nói, nếu không đánh không được tôi thì sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, còn lè lưỡi liếm giày của tôi đâu rồi?" Đại não của Xài Được rơi vào mộng một lúc, anh ta vội vàng bò dậy, thè lưỡi liếm giày cho Diệp Huyền Tần y hệt một con chó.
Diệp Huyền Tuần nhìn thoáng qua Thành Côn.
Thành Côn cũng vừa mới nói, nếu như chiến thần Côn Luân không đánh được anh, thì ông ta sẽ đớp c*t cho anh xem.
Nhưng mà, bây giờ xương sườn của Thành Côn đã gãy rồi, ông ta đã trở thành người tàn tật, chắc sẽ không có cách nào đớp c*t được đâu.
Diệp Huyền Tần không quan tâm đến ông ta nữa, xoay đầu nói với chiến thần Côn Luân: "Chiến thần Côn Luân, đây là cậu cháu ngoạicủa ông à? Ông dạy bảo hậu bối như thế sao?" Nghe lời nói của anh, mặt của chiến thần Côn Luân không vui, nói: "Anh nói hưu nói vượn gì đấy.
Ai nói với anh, phế vật này là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088971/chuong-1172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.