Tôi bị tàn phế à?? Tôi thật sự bị tàn phế Một cảm giác tuyệt vọng sâu sắc ập đến.
“Anh, anh tỉnh rồi, hay quá.”
Độc Lang mở cửa xông vào.
Diệp Huyền Tần nóng lòng hỏi: "Độc Lang, cơ thể của anh thế nào rồi? Sao không thể cử động được?”
Độc Lang suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện này.
Hiện giờ anh quá yếu, tứ chi không có sức là chuyện bình thường.
Chờ anh chữa lành vết thương."
Diệp Huyền Tần mắng: "Nói thật, đây là mệnh lệnh."
Lông mi của Độc Lang rũ xuống: "Vâng, anh à, bác sĩ trong Kính Lang nói rằng hệ thần kinh của anh đã bị chất độc ăn mòn nên gây tổn thương.
Ngoại trừ phần đầu, thì những nơi khác không thể cử động được.
Nhưng anh đừng lo, sau này em chính là chân tay của anh.
“Ôi!”
Diệp Huyền Tần thở dài một hơi.
Nhìn thấy Diệp Huyền Tần mất mát như vậy, Độc Lang đau lòng, hai mắt đỏ hoe.
"Anh à, anh chờ đi, bây giờ em sẽ đi báo thù cho anh.
Huyết Vương điện phải chết hết!”
“Dừng lại.”
Diệp Huyền Tần nói: “Em có biết căn cứ của Huyết Vương cung ở đâu à? Độc Lang ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy, anh ta thậm chí còn không biết người củaHuyết Vương điện ở đâu thì báo thù thế nào.
Diệp Huyền Tần: "Bỏ qua đi, đưa anh về nhà trước đã.
Chuyện của Huyết Vương điện cần bàn bạc lại kỹ hơn.”
Độc Lang có chút lo lắng: "Anh à, hiện giờ anh bị thương nặng, Huyết Vương điện nhất định sẽ thừa nước đục thả câu.”
"Sau khi anh về nhà không có người canh gác thì sẽ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088933/chuong-1134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.