*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến thần Côn Luân càng thêm căng thẳng.
Đáng chết, thực lực của người này ngang ngửa với ông ta.
Thế nên nếu đấu trực diện ông ta sẽ khó mà thoát nổi.
Coi như ông ta có thắng được người này cũng sẽ phải tốn rất nhiều thời gian, đến lúc đó có lẽ viện binh cũng đến rồi.
Nghĩ vậy, ông ta không ngần ngại rút Chiến Vương Đao ra, dốc hết sức lực chém về phía đối phương.
Quả nhiên đối phương bị dọa sợ, vội vã tránh ra xa.
Chiến thần Côn Luân nhân cơ hội đó vội vã tháo chạy.
Thủ vệ của nhà tù vội vàng chạy tới muốn đuổi theo thế nhưng lại bị người mặc áo đen ngăn lại.
"Không cần đuổi nữa.
Cứ đến canh đám tù binh kia là được.”
"Vâng!”
Thủ vệ cung kính gật đầu đồng ý.
Đương nhiên bọn họ biết người mặc áo đen này là ai, người ta chính là thần soái đấy! Lúc này, Độc Lang cũng chạy tới.
"Anh, cái con chó già kia đâu? Chạy rồi a?" Diệp Huyền Tần gật đầu: "Ừm, là anh cố ý thả cho ông ta chạy" "Vì sao?" Độc Lang nghĩ mãi không ra lý do tại sao anh phải làm thế.
Diệp Huyền Tần: "Từ chiêu thức cầm đạo của ông ta, tôi đã có thể đoán ra được ông ta là chiến thần Côn Luân giả.
Có lẽ chiến thần Côn Luân thật đã bị ông ta giam lỏng ở đâu đó rồi.
Chúng ta phải dựa vào ông ta, mới có thể điều tra được vị trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088927/chuong-1128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.