*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ Lam Khiết cả người giật mình một cái.
Không phải Diệp Huyền Tần đã chết rồi sao? Chú rể từ đầu tới? Chẳng lẽ...
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc xe đầu bằng ánh mắt rực lửa.
Cửa xe mở ra...
Diệp Huyền Tần người mặc trang phục chú rể và cầm hoa, bước ra khỏi xe.
Anh sải bước tới chỗ Từ Lam Khiết, trong mắt hiện lên vẻ say sưa.
"Thật là đẹp!" Haha! Nhóm phù rể cười ầm lên.
Thật không nghĩ tới, đường đường là một Thần Soái mà cũng có lúc si mê như vậy.
“Hôn đi!”
Độc Lang ồn ào nói.
Những người khác cũng hét lên: "Hôn đi, hôn đi."
Diệp Huyền Tần cười đưa hoa lên: "Lam Khiết, gả cho anh nhé."
Cho đến lúc này, Từ Lam Khiết vẫn chìm trong chấn động cực lớn, không thể khôi phục lại được.
Làn sóng chấn động này thực sự quá lớn.
Trình Hạ Vũ vội vàng lay Từ Lam Khiết: "Chị, tranh thủ thời gian đồng ý anh rể."
Từ Lam Khiết cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cô kêu lên một tiếng, đấm vào ngực Diệp Huyền Tần.
"Đồ khốn nạn, đồ khốn nạn!" "Anh tại sao lại giấu em chuyện anh còn sống!" "Anh có phải muốn em lo lắng đến chết đúng không?" "A...a...a, Diệp Huyền Tần, anh đúng là một tên khốn..."
Diệp Huyền Tần có chút xấu hổ.
Cuối cùng, Từ Nam Huyên là người đầu tiên hồi phục tinh thần.
Cô kéo Từ Lam Khiết trở lại khuê phòng.
"Diệp Huyền Tần, nhìn những việc tốt em đã làm đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088922/chuong-1123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.