Cầm súng chỉ vào thần soái, là sai lầm tru di cửu tộc.
Hơn nữa anh ta lại còn nổ súng.
Lưu Nguyên Phong cúi lạy Diệp Huyền Tần: "Là...
là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, mạo phạm ngài."
"Tôi...
Tôi nguyện lấy cái chết tạ tội, chỉ cầu xin ngài có thể tha cho người nhà của tôi một mạng!" Diệp Huyền Tần lạnh nhạt gật đầu: "Ừ" Lưu Nguyên Phong như trút được gánh nặng, Cuối cùng cũng không cần bị tru di cửu tộc nữa.
Anh ta cầm lấy súng, ngậm trong miệng...
Đùng! Anh ta ngã xuống vũng máu.
Lại nhìn đám người nhà họ Diệp, đã sớm bị dọa đến hồn phi phách tán, sắc mặt trắng bệch! Đứa con rơi này, có thể dùng tay không đỡ đạn! Đây còn là người sao! Hơn nữa, anh còn dọa Lưu Nguyên Phong sợ đến mực phải tự sát tạ tội.
Không phải anh chỉ là một sĩ quan cấp tá thôi sao? Sao Lưu Nguyên Phong lại sợ anh đến như vậy chứ? Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chắc chắn anh không chỉ là sĩ quan cấp tá rồi.
Nhà họ Diệp, phiền phức rồi.
Diệp Huyền Tần: "Tiếp tục tính số.
"Vào đi."
Vừa dứt lời, một đám chiến sĩ súng ống đầy đủ, vội vàng xông vào, bao vây toàn bộ đảm người nhà họ Diệp.
Người nhà họ Diệp lập tức run lẩy bẩy.
Không hề đoán sai, những người này đều muốn bắt bọn họ đi nghĩa vụ quân sự.
Nhưng bọn họ được nuông chiều từ nhỏ, đến chiến trường không phải sẽ là cửu tử nhất sinh sao? Quả nhiên, Diệp Huyền Tần nói: "Đưa người nhà họ Diệp đi, xung quân biên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088910/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.