**********
Chỉ có điều cô lại nhanh chóng quật cường đứng lên.
F*ck!
Diệp Kim Lâm tức điên lên: “Ông đây coi trọng cô là mộ tổ tiên nhà cô bốc khói xanh đấy. “Cô đã không biết tốt xấu thì đừng trách ông đây vô tình!”
Anh ta giơ bàn tay lên thật cao, chuẩn bị tát Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết bị dọa đến nhắm mắt lại, chẳng qua là vẫn không có chút sợ hãi nào như cũ.
Nhưng vào lúc này.
Một tia sáng lóe lên trước mắt mọi người một cái rồi biến mất, cuối cùng chui vào trong cổ tay của Diệp Kim Lâm.
A!
Diệp Kim Lâm đau đớn hét thảm một tiếng, lui về sau hai bước.
Đám người khiếp sợ, chăm chú nhìn kỹ lại.
Không ngờ lại là một cây dao găm xuyên qua bàn tay của Diệp Kim Lâm, đóng chặt cánh tay của anh ta lên vách tường.
Là ai làm?
Người nhà họ Diệp cảnh giác nhìn về phía cổng.
Tiếp sau đó, tâm thần run rẩy!
Là Diệp Huyền Tần
Hơn nữa, giờ phút này Diệp Huyền Trân cũng không có ngồi xe lăn, là đi bộ đến đây.
Bước chân của anh vững vàng, tiếng vang có lực, mọi động tác đều lộ ra cảm giác mạnh mẽ.
Vậy mà anh đã khôi phục lại rồi! Người nhà họ Diệp rũ mắt xuống, than thở: Rốt cuộc vẫn chậm một bước.
Từ Lam Khiết không đợi được cái tát của Diệp Kim Lâm thì tò mò mở mắt ra.
Một màn trước mắt khiến cho cô vừa kinh hãi vừa vui mừng.
Thừa dịp người nhà họ Diệp đờ người ra trong giây lát, cô vội vàng nhào vào trong lồng ngực của Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088908/chuong-1109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.