Trương Kỳ Phổ cùng Trương Kỳ Phi luôn mồm đáp lại.
Diệp Huyền Tần: “Đưa đến biên cương bảo vệ lãnh thổ đất nước.”
Sói Hoang: “Đã rõ!”
Diệp Huyền Tần lại an ủi mẹ Mã và Hàn Tình Như vài câu rồi mới rời đi.
Chỉ riêng đãi ngộ quốc tang cũng đủ để cải thiện hoàn cảnh khó khăn của nhà bà hiện tại.
Ở đầu thôn, mấy sát thủ mai phục ở góc khuất nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ. Bọn họ vốn còn định chuẩn bị ám sát
Diệp Huyền Tần, nhưng thật không ngờ anh lại quyền thế đến mức như vậy, chỉ một cuộc điện thoại đã gọi tướng quân thủ đô đến đây.
Thế này còn ám sát cái khỉ gì nữa chứ.
Cuối cùng, người dẫn đầu đành thở dài một hơi: “Rút lui.”
Bọn họ định rút lui trong yên lặng.
Nhưng vừa muốn rút lui thì lại khiếp sợ phát hiện không biết từ lúc nào một đội quân được trang bị đầy đủ vũ trang sớm đã bao vây bọn họ chặt đến mức con ruột cũng không lọt qua được.
Bọn họ có chạy đằng trời.
Đầu óc bọn họ như muốn nổ tung, ôi đệch, Diệp Huyền Tần đã phát hiện bọn họ từ lúc nào vậy, thậm chí còn đã bày sẵn thiên la địa võng bắt bọn họ rồi.
Bọn họ vẫn mà lại không phát giác ra được...
Ngay khi bọn họ còn đang ngây người, đội quân kia đã xông lên chiến đấu hết sức căng thẳng.
Đội quân đó đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, còn đang trang bị đầy đủ gậy phòng bạo, côn điện, thuốc gây mê, đạn khói.
Bọn họ gần như thoáng cái đã bắt sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088899/chuong-1100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.