Hai sát thủ bất ngờ: “Anh dụ chúng tôi tới?” "Cho dù thật sự là bị anh dụ tới thì sao
chứ?"
“Nếu anh vẫn còn ở thời kỳ hoàng kim, chúng tôi đúng là không phải đối thủ của anh. Có điều, hiện giờ anh đã tàn phế rồi."
"Nói không chừng một người bình thường cũng có thể hành hạ anh đến chết"
Diệp Huyền Tần nở một nụ cười đầy thâm ý: “Là ai nói với các người tôi bị tàn phế?"
Bốn người có chút sửng sốt.
Ý của anh là sao?Chuyện anh bị tàn phê đã rõ như ban ngày, mọi người đều biết cá
Thương Quan Hành Ngữ đã đánh gãy tay
chán anh
Hai sát thủ theo bản năng nhìn về phía tây Diệp Huyền Tần.
Kết quả phát hiện, cánh tay Diệp Huyện Tân trơn bóng, không chút vết thương nào
Thậm chí, giữa ngón tay anh còn kẹp một
điều thuốc.
Hai người bỗng nhiên nhớ tới, Diệp Huyền Tần dùng bật lửa để châm thuốc.
Một kẻ tàn phế bị đánh gãy tay chân sao có
thế chấm thuốc chứ.
Có mai phục!
Khứu giác nhạy bén của nghề nghiệp khiếnbọn họ dang lên một cảm giác chẳng lành,
Tron!
Hai người không chút do dự xoay người bỏ
chay.
Diệp Huyền Tần cũng sẽ không để cho bọn họ cơ hội, tiện tay ném ra hai ngân châm.
Ngân châm đâm thẳng vào cột sống hai người họ, ngã nhào xuống mặt đất.
Có vết xe đổ của "người đàn ông mặc vest uống thuốc độc tự sát”, Diệp Huyện Tân lần này đã chuẩn bị đầy đủ.
Trước đó anh đã tẩm thuốc mê lên ngân
châm.
Thân thể hai sát thủ bị tê mỏi, ngay cả sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088875/chuong-1076.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.