Giết địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm
Diệp Huyền Tần nổi giận đùng đùng
Thân hình anh nhoáng lên một cái, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt một tên tiểu bối trẻ tuổi nhà họ Diệp, tát cho cậu ta một cái tát.
Người tiểu bối trẻ tuổi ấy bay ra ngoài, va vào tường ngã xuống đất, nôn ra ngụm máu tươi.
Sau đó cũng không có động tĩnh gì, không biết còn sống hay đã chết.
Diệp Huyền Tần: "Aizz, người nhà họ Diệp này trí nhớ thật sự không tốt." "Tôi đã cảnh cáo mấy lần rồi. Ai dám xúc phạm vợ tôi, tôi sẽ chém không tha." "Xem ra cảnh cáo cũng vô dụng. Không hành động thực tế một chút, thì các người xem lời tôi nói như đánh rắm thôi? "
Người nhà họ Diệp lập tức im lặng, sắc mặt trắng nhợt.
Nghe ra được ý tứ trong lời nói của anh, anh hẳn là sẽ đem tên tiểu bối của nhà họ Diệp kia đánh chết.
Giết hại đồng môn, đó là đại nghịch bất đạo! "Lam Khiết, chúng ta đi thôi.” Diệp Huyền Tần lôi kéo Từ Lam Khiết chuẩn bị rời đi.
Thượng Quan Hành Ngữ cười lạnh một tiếng: "Đứng lại." "Tôi là hoàng thất của gia tộc Thượng Quan, thiêng liêng bất khả xâm phạm, vừa rồi anh vũ nhục gia tộc Thượng Quan tôi, anh nghĩ anh có thể sống sót?" "Thật không dám giấu diểm, khi nãy ở cửa lớn tôi đã hạ cổ độc. Anh vừa vào tới đã bị trúng cổ độc của tôi." "Loại cổ này chỉ có gia tộc Thượng Quan của tôi mới có thể giải được. Bây giờ, tôi muốn các người móc mắt nhận lỗi với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088821/chuong-1022.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.