Bố mẹ ruột của Diệp Huyền Trần
Bà cụ Diệp tức giận nổi cả gân xanh lên mặt, đập điện thoại xuống đất. “Nhà dột từ nóc dột xuống, tại sao nhà họ Diệp của tôi lại đẻ ra cái giống lòng lang dạ sói như thế cơ chứ? “Cứ đợi đấy mà xem. Hiện giờ Diệp Huyền Tân đã bị dòng họ Thượng Quan và Lão Phật Gia để mắt đến rồi, chẳng bao lâu nữa nó sẽ tan thành tro bụi! “Nhà họ Diệp này không với được tới Diệp Huyền Tân ư? Nực cười!”
Phía bên này, bà Thượng Quan Điểu Đoàn cất điện thoại đi, trên mặt nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Con trai của Thượng Quan Điểu Đoàn tối đây chắc chắn không phải là thứ rác rưởi, bỏ đi như lời người nhà họ Diệp nói.
Mẹ phải gánh chịu tủi nhục bao năm qua để giữ mạng sống cho con cũng coi như không uổng công vô ích.
Lúc này, bà Thượng Quan Điểu Đoàn đang bị giam trong ngục tối của nhà Thượng Quan.
Hầm ngục tối tăm, hiu quạnh và lạnh lẽo, chỉ có một cửa sổ nhỏ để giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Nhưng điều này chẳng ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng vui vẻ của bà Thượng Quan Điểu Đoàn.
Dòng họ Thượng Quan muốn có quả tim của Diệp Huyền Tần, và họ lo lắng rằng bà Thượng Quan Điểu Đoàn với ông Diệp Vân Phi sẽ ngăn cản nên đã giam cầm họ ở đây được một thời gian.
Bà Thượng Quan Điểu Đoàn bước đến khung cửa sổ hẹp và hét về phía buồng giam đối diện: "Vân Phi, con trai chúng ta đã bắt nhà họ Diệp phải quỳ gối chuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088817/chuong-1018.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.