*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đội trưởng Lưu cảm thấy kinh ngạc, Ông ta đâu có tư cách được tướng quân tự mình gọi điện tới.
Ông ta liền cung kính trả lời.
Nghe điện thoại xong, cả người Đội trưởng Lưu run lên rồi sau đó cơ thể sợi mì mềm oặt gục xuống đất.
Chiếc điện thoại rơi xuống đất vỡ tan tành.
Khuôn mặt ông ta đầy tuyệt vọng.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lão Phật Gia và Trùng Gia sốt ruột hỏi.
Giọng Đội trưởng Lưu run run dữ dội “Vừa rồi đích thân Thần Soái ra lệnh đuổi tôi ra khỏi quân đội.”
Cái gì!
Lão Phật Gia và Trùng Gia choáng váng tại chỗ.
“Đây chắc chắn là tin giải” Lão Phật Gia nhanh chóng bình tĩnh trở lại: “Mộ trưởng nho nhỏ như cậu sao có thể kinh động động tới Thần Soái!
“Đúng vậy, đúng vậy” Trùng Gia cũng tỉnh táo lại: “Trừ phi họ Diệp kia quen biết Thần Soái, nếu không thì loại chuyện nhỏ như vậy.
không thể tới tai Thần Soái.”
“Nếu Diệp Huyền Tân thật sự biết Thần Soái thì sao còn cố gắng hết sức để đối phó với nhà họ Liễu và nhà họ Diệp?”
“Cho nên tin tức này chắc chắn là giả.”
Đội trưởng Lưu nói: “Không thể giả được.”
“Cuộc gọi vừa rồi chính do Tướng quân Trấn Đô tự gọi tới”
Cái gì!
Sắc mặt của Lão Phật Gia và Trùng Gia đột nhiên tái đi Chỉ có một lời giải thích cho chuyện này, Diệp Huyền Tân thực sự biết Thần Soái!
Lão Phật Gia cảm thấy đầu óc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088802/chuong-1003.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.