Chột Mắt đáp: “Đương nhiên rồi.”
Từ Nam Huyên không khỏi có chút khó hiểu: “Việc Diệp Huyền Tần rút khỏi thủ đô thì liên quan gì đến việc thả chúng tôi ra.”
Chột Mắt lại nói: “Tất nhiên là có liên quan.”
“Sự phát triển của Diệp Huyền Tần ở thủ đô đã ảnh hưởng đến lợi ích của chúng tôi.”
Diệp Huyền Tần nhìn Liễu Yên Thành cười đùa: “Tôi nghĩ là ảnh hưởng đến lợi ích của nhà họ Liễu nhỉ.”
“Ở đây không có ai ngốc, mấy cái tính toán trong lòng kia của cậu tôi nhìn qua cũng đủ biết rồi, hay còn phải để tôi nói thẳng ra.”
Liễu Yên Thành thờ ơ nói: “Hừ, tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”
Anh ta dĩ nhiên biết Diệp Huyền Tần sẽ sớm đoán ra chân tướng, nhận định tất cả mọi chuyện do mình một tay mình gây ra.
Tuy nhiên, anh ta nhất định không thể thừa nhận.
Nếu Diệp Huyền Tần mang theo thiết bị ghi âm, rồi anh ta thừa nhận nó, sẽ không phải tự cầm đá đập chân mình sao?
Diệp Huyền Tấn hít sâu một hơi: “Nếu tôi không rút khỏi thủ đô thì sao?”
Chột Mắt hét lên: “Ngông cuồng! Nếu không quyết định, ông đây sẽ cho người làm nhục Từ Nam Huyên ngay bây giờ.”
“Hơn nữa còn cho thuộc hạ tra tấn cô ta đến chết.”
“Một cô gái ngọc ngà mà lại để phải xuống tay như vậy thật có chút đáng tiếc.”
Liễu Yên Thành bồi thêm: “Ngoài ra, dự án du lịch Nghĩa Tân đã cấu kết với sơn tặc, còn làm trọng thương Thiếu tướng, tập đoàn Diệp Linh của anh cũng sẽ bị cấm hoạt động.”
“Muốn rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088773/chuong-974.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.