*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người vội vàng làm theo.
Sau khi đám cướp vơ vét được một lượng kha khá, tên chột mắt lại nhìn sang Từ Nam Huyên với vẻ mặt bỉ ổi.
“Cô Huyên, mấy tháng nay anh em tôi đều phải ăn chay, nếu không phiền thì cô đi phục vụ bọn tôi vui vẻ một chút nhỉ.”
“Khiến bọn tôi sảng khoái là sẽ có thưởng lớn.”
Từ Nam Huyên nghe vậy mặt liền tái mét.
Mấy tên này nhìn thôi cũng biết là đảm ăn thịt người không thèm nhả xương.
Nếu rơi vào tay chúng, chỉ có con đường chết mà thôi.
Từ Nam Huyên suy sụp cầu xin: “Đừng mà. Tôi có thể cho mấy người tiến, muốn bao nhiêu cũng được.”
Tuy nhiên, tên chột mắt hoàn toàn không để tâm mà nhấc cô lên.
Từ Nam Huyên tuyệt vọng kêu cứu: “Thiếu tướng cứu tôi, cứu tôi với.”
Liễu Yên Thành hét lớn: “Thả cô ta ra, bằng không tôi sẽ san bằng địa bàn của mấy người.”
Tên chột mắt nghe vậy liền nói: “Đừng lại, dám tiến thêm một bước, tạo sẽ lấy mạng mày!”
Liễu Yên Thành không chút do dự tiến lên: “Là quân nhân sẽ không thể bỏ mặc sống chết của người dân. “
Đoàng!
Tên chột mắt quả quyết bắn vào bắp đùi của Liễu Yên Thành.
A!
Một tiếng hét vang lên, Liễu Yên Thành ngã xuống.
Tên chột mắt chế nhạo rồi mang người rời đi.
Người của Liễu Yên Thành kinh hãi, vội vàng vây quanh: “Thiếu tướng, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Có cần gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088771/chuong-972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.