Bà cụ Diệp giơ gậy lên định đánh Diệp.
Huyền Tân: “Mày…thằng con rơi, cút khỏi đây cho tao.”
“Ai cho mày ngồi đây”
Diệp Huyền Tân hỏi: “Ồ, chỗ này không phải mấy người để dành cho chỉ huy à?”
Lời nói ra khiến cho vô số người thảng thốt kinh ngạc.
Tên này rõ ràng biết chỗ này là dành cho chỉ huy mà vẫn dám ngồi vào, nghe ý tứ trong lời hẳn, không phải hắn chính là chỉ huy đấy chứ.
Haha, làm người ta cười sặc sụa luôn đó.
Không bao lâu sau, Liễu Yên Thành trong bộ quân phục cùng với mười mấy binh sĩ bước vào.
Khí chất tướng quân toát ra từ người anh ta khiến cho mọi người cảm thấy áp lực bội phần, phút chốc yên lặng hẳn đi.
Liễu Yên Thành hiếu kỳ hỏi: “Mọi người khi nấy cười gì đấy?”
Liễu Thành Gia vội nói hết ngọn nguồn mọi chuyện cho Liễu Yên Thành nghe Liễu Yên Thành nghe xong vô cùng tức giận: “Chết tiệt, tên này dám ngồi vào chỗ của chỉ huy, lại còn dám ám chỉ mình chính là chỉ huy, đúng là quá bất kính với chỉ huy mà”
“Đi, kéo tên nhóc đó ra ngoài cho tôi rồi đưa nó đến tòa án quân sự.”
“Rõ!”
Mười tên binh sĩ do Liễu Yên Thành mang đến vẻ mặt bừng bừng sát khí đi về phía Diệp Huyền Tân.
Tiếng cười của đám đông càng trở nên khô khốc hơn, chưa nói đến mười binh sĩ có thể đánh bại Diệp Huyền Tân hay không, tóm lại, chỉ cần Diệp Huyền Tân ra tay, chính là đã thua rồi.
Ra tay đánh quân nhân, tương đương với việc trở thành kẻ thù của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088725/chuong-926.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.