Bà cụ Diệp liên tục thờ dài: “Ông Gia, không phải là tôi không muốn dạy dỗ nó, mà là chúng tôi không có tư cách dạy dỗ nó nữa.”
Liễu Thành Gia: “Rõ ràng là nhà họ Diệp, vậy mà tư cách giáo dục hậu bối cũng không có sao? Thật là hoang đường!”
Bà cụ Diệp nói: “Ông Gia chở nóng vội, nghe tôi giải thích đã.”
“Ông cũng biết, nhược điểm kìm hãm lớn nhất đối với sự phát triển của nhà họ Diệp chúng tôi đó chính là quyền.”
“Mà hiện tại với thân phận chỉ huy cao quý của
Diệp Huyền Tần, chúng tôi không còn cách nào dạy dỗ nó nữa.”
Liễu Thành Gia: “Hà, sao bà lại biết nó là chỉ huy cao quý.”
Bà cụ Diệp nói: “Lần trước Diệp Huyền Tần đi đến thành phố Tân Hải, là thượng tá tự mình đi đón nó.”
“Ngoại trừ chỉ huy, còn ai có thể hưởng loại đãi ngộ này đây?”
Liễu Thành Gia: “Haha, người nhà họ Diệp bị nói lừa rồi.”
“Tôi đã nhờ đứa con trai cả đang làm tướng quân tra qua rồi, ở Đại Hạ này, vốn đi không có chỉ huy nào ho Diep.”
“Hơn nữa nó lại còn trẻ như vậy, làm sao có thể ngồi lên chức chỉ huy chứ.”
“Cái tên này cho dù có cố gắng hết sức cũng chỉ ngang cấp tả. Chuyện thượng tá đi đón nó, chẳng qua cũng chỉ là các mượn oai hùm, ra oai với nhà họ Diệp mà thôi.”
“Cái gì?”
Bà cụ Diệp sợ tới ngây người: “Cái thằng con rơi kia chỉ ngang cấp tá á?”
“Lầm trước là nó cố ý lừa nhà họ Diệp sao?”
“Tên vô lại, thật đáng chết! Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088713/chuong-914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.