Diệp Huyền Tần dữ tợn nhìn cậu ta cười lạnh, doa cho Liễu Việt Bản tế cả da đầu. Anh ta cười lên, còn khủng bố hơn cả ma quỷ.
Liễu Việt Bản lập tức xoay người, giơ súng lên muốn bản.
Bỗng nhiên tay của Diệp Huyền Tần như có như không lướt qua trước mắt cậu ta. Một giây sau, súng lục rõ ràng còn đang nắm chặt trong tay, vậy mà chớp mắt đã rơi vào tay Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần giơ súng nhắm chuẩn: “Aizz, vốn đi muốn phế bỏ tử chi của cậu, nhưng mà bên trong chỉ còn hai viên đạn.”
“Bây giờ chỉ có thể phế bỏ hai chân và một cảnh tay của cậu thôi.”
Đợi đã, không đúng, hai viên đạn thì chỉ có thể phế bỏ hai cái chân thôi. Tại sao anh ta lại nói là hai chân và một cánh tay?
Cũng không quan trọng
Quan trọng là anh ta muốn khiến mình bị thương. Liễu Việt Bản tức giận hồ to: “Mày… mày không thể ra tay!”
“Tao là cậu chủ của nhà họ Liễu giàu sang quyền quý bậc nhất nơi đây, anh tao còn đứng hàng Tướng.
“Mày dám khiến người nhà Tưởng bị thương là tôi chết đấy”
Diệp Huyền Tần: “Haha, Tưởng có đứng trước mặt tôi cũng như một cái rắm thôi.”
Liễu Việt Bân nghiên răng nghiến lợi: “Mày dám sĩ nhục Tướng…”
Đùng đoàng!
Hai tiếng súng nổ, cắt đứt lời của Liễu Việt Bản.
Hai đầu gối của Liễu Việt Bản bị bắn lùng, máu tưới tuôn ra. Theo bản năng, cậu ta quỳ rạp trên mặt đất. Diệp Huyền Tần tùy tiện ném đi khẩu súng trong tay.
Răng rắc!
Súng ngắn nên lên bả vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088711/chuong-912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.