Sau khi tay súng bản tỉa đi đến, lại một đội ngũ quân đội xông vào.
Bọn họ đều được trang bị đầy đủ vũ trang, mấy chục khẩu súng nhằm vào các tay súng bản tỉa.
Đùng!
Đầu óc mấy người nổ mạnh tại chỗ.
Quân đội, làm thế quái nào lại có thế điều động được quân đội?
Bọn họ đến lúc nào, tại sao mọi người đều hoàn toàn không nhận ra?
Diệp Huyền Tân đi đến bên cửa số, nhìn xuống núi: “Tên nhóc thối, giải quyết một đám sơn phỉ mà thôi, có cần phải huy động nhiều người như vậy không?”
Tham Lang áy náy nói: “Đại ca, em sai rồi”
Mọi người đều nhìn lên núi Phật Sơn theo bản năng.
Mà vừa nhìn thấy như vậy, càng bùng nổ hơn.
Không biết từ lúc nào, toàn bộ núi Mộc Thượng đều bị bao vây bởi quân đội, quân lính đứng dày đặc như một đám mây đen nghìn nghịt.
Mây đen như muốn nghiền nát cả tòa thành.
Lúc này, bọn họ không khỏi nhớ đến một chuyện.
Lần trước trong đám tang của Chung Chí Minh, Tham Lang đã “ra lệnh” cho quân đội nã súng vào đám tang.
Tuy nhiên sau đó người ta đã xác nhận rằng “vụ nổ súng” không phải là mệnh lệnh của Tham Lang, mà chỉ là một bài diễn tập thường lệ của quân đội.
Nhưng hiện tại xem ra, diễn tập thường lệ cái quái gì, rõ ràng là có người ra mệnh lệnh.
Tham Lang thực sự là một Tướng quân có thể huy động được vũ khí hạng nặng.
Nhận thức được điều này khiến cho tất cả mọi người đều lạnh run, không còn dám chống cự lại.
Diệp Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088668/chuong-869.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.