Tuy nhiên, trưởng khu Lưu đã nhận ra được của chủ nhân của chiếc xe này có điểm kỳ lạ.
Ông ta kiên định nói: “Cậu Chung, cậu hãy chứng minh cho cậu ta thấy, để tránh cậu ta nói năng linh tinh sau lưng tôi, nói tôi làm sai”
Trưởng khu Lưu cũng đã lên tiếng, Chung Chí Minh không dám làm trái lời.
Anh ta nghiến răng: “Được”
Anh ta bước đến chiếc xe Honggi, lúc ệ ở ghế lái.
Anh ta mừng rỡ, vội vàng bước đến ghế phụ, mở cửa ngồi vào.
Anh ta móc ra mấy trăm nghìn, đưa cho người lái xe nói: “Người anh em, phối hợp với tôi một chút, chút nữa anh cứ nói đây là xe của tôi”
Đến gần mới phát hiện ra có người “Sau khi chuyện này thành công, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cho anh bấy nhiêu.”
Tham Lang cười híp mắt, giơ nằm đấm lên: “Anh nhìn xem đây là cái gì?”
Chung Chí Minh không hiểu chuyện gì: “Tay”
Tham Lang lắc lắc đầu: “Sai rồi, đây là nắm đấm thép”
Bụp!
Một cú đấm của Tham Lang đã khiến Chung Chí Minh bay ra khỏi xe Đám người nhà họ Ngô xôn xao, chiếc xe này không phải của Chung Chí Minh.
Như vậy không xong rồi, trưởng khu Lưu có còn nể mặt Chung Chí Minh không?
Quả nhiên, sắc mặt của trưởng khu Lưu tối sầm lại.
Ôi mẹ ơi, đây không phải xe của Chung Chí Minh, anh ta chỉ là một cậu ấm sang chảnh bất tài vô dụng mà thôi.
Vừa rồi ông ta lại còn tìm mọi cách nịnh bợ một tên bất tài ăn chơi trác táng, nghĩ đến là thấy buồn nôn.
Nhưng chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088624/chuong-825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.