Mà cũng chính là một câu “đã lâu không gặp” này đã trực tiếp làm Lý Nhất Minh lờ mờ hỏi trong lòng rằng hai chúng ta đã gặp nhau khi nào vậy? Có điều, anh †a cũng không để tâm lắm. Diệp Huyền Tân bĩu môi, khúc gỗ phiền phức này lúc cua gái thì ngược lại đầu óc rất linh hoạt, biết tùy cơ ứng biến.
Ngô Ngọc Tâm nhìn Độc Lang với vẻ mặt đầy kính trọng: “Anh Sói, anh thật là lợi hại, anh thật sự quen biết hội trưởng Minh”
Trong lòng Độc Lang vui mừng. Ha ha, cuối cùng ông đây cũng có người hâm mộ nữ rồi.
Lý Nhất Minh nhìn về phía Diệp Huyền Tân: “Anh Tân, trước đây ngài đã tố cáo rằng có người giả mạo thầy thuốc Đông Y’ lừa bịp, không biết là vị nào”
Trong đầu Lương Minh Thu ù một tiếng liền nổ tung. Kể cả có dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết người Diệp.
Huyền Tần tố cáo là bản thân anh ta Hỏng rồi, anh ta bị Lý Nhất Minh nhìn chăm chú, còn không lột được một lớp da nào. Tối thiểu là tư cách làm nghề y sắp bị tước đoạt, nửa đời sau có thể sẽ chết đói.
Đúng như dự đoán, Diệp Huyền Tần nhìn về phía Lương Minh Thu. Lương Minh Thu vội biện bạch cho chính mình: “Anh..anh không có chứng cứ thì đừng nói bậy”
“Tôi… Tôi làm nghề y mấy mươi năm, tôi đều chữa qua các bệnh của người dân ở phố Bát Đại… Bọn họ không phải sống tốt sao, nói gì đến vì tiền bạc mà hại đến tính mạng”
Người dân của phố Bát Đại cũng gật đầu lia lịa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088603/chuong-804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.