Cục trưởng Hàn không ở đây lâu thêm, đơn giản thăm hỏi bố Ngô mẹ Ngô một chút rồi rời đi.
Diệp Huyền Tân cũng dẫn theo cả nhà Ngô Ngọc Tâm rời đi, chỉ để lại bừa bộn khắp nơi trên đất, cùng với đám khách khứa còn đang trong sự sợ hãi Bà Mộ lau vết máu ở khóe miệng đi, nghiến răng nghiến lợi: “Ngô Ngọc Tâm, phải chết!”
“Người nhà họ Ngô, tất cả đều phải chết!”
“Còn có người trẻ tuổi đi theo bọn họ kia, cũng phải chết!”
Đám người nghe thấy vậy mà cực kỳ sợ hãi.
Nhà họ Mộ – một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô đã nổi bão.
Sợ là người nhà họ Ngô sẽ bị diệt khẩu.
Một chứng nhận liệt sĩ nho nhỏ, có thể không bảo vệ được bọn họ.
Diệp Huyền Tân dẫn cả nhà Ngô Ngọc Tâm trở lại trong căn nhà ở hẻm Tam Xích.
Trong nhà Ngô Ngọc Tâm vô cùng rách nát, trong nhà không có được bao.
nhiêu đồ điện gia dụng ra dáng, thậm chí ngay cả đồ dùng trong nhà cũng là của những năm tám mươi thế kỷ trước.
Sau khi một nhà ba người mời Diệp Huyền Tần và Độc Lang ngồi xuống thì ngẩn người nhìn chứng nhận liệt sĩ của Ngô Nhất Trí, tự lẩm bẩm, bày tỏ hết tâm trạng phức tạp trong lòng.
Ngô Ngọc Tâm cảm thấy bọn họ không để ý đến Diệp Huyền Tân và Độc Lang, bèn nói với mẹ Ngô: “Mẹ, đồng đội của anh trai đến chơi, mẹ đi nấu mấy món ngon đi”
“Được được được” Mẹ Ngô cười gật đầu: “Trong nhà còn có hai bình rượu ngon, lát nữa bảo lão Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088596/chuong-797.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.