Trùng Gia thấy thế, vì quá sợ hãi mà ném cây sáo trong tay đi nhanh chân tháo chạy.
Nhiệm vụ là của Kiều Gia, nhưng mạng là của hắn ta, hiện tại tính mạng của hắn lại càng quan trọng hơn.
Hàn Thúy Lan vừa đuổi mấy bước, liền có hai con sói hoang quấn lên, cô đành phải ngừng đuổi theo, chém giết sói hoang.
Chuột Lang thật sự là quá hung tàn, dọa sợ lũ sói hoang, khiến chúng không dám công kích anh ta, chỉ có thể tiến tấn lên công Hàn Thúy Lan Chuột Lang đành phải đem cổng lớn đóng lại, vọt tới bên người Hàn Thúy Lan, giúp cô giải vây.
Hai người đồng tâm hiệp lực… Chính xác hơn mà nói, đó là nhờ vào uy lực của Chuột Lang mà mấy con sói hoang gần đó cũng bị giết sạch sành sanh.
Giờ phút này, trong viện chất đầy thi thể sói hoang, máu chảy thành sông, khắp nơi đều là màu đỏ, bao quát xung quanh.
Địa ngục, không còn gì hơn cái này!
Hàn Thúy Lan vừa đau vừa mệt, đặt mông ngồi xổm trên mặt đất, thở hổn hển “Tên ăn xin kia… giỏi…anh giỏi thật… Lợi hại!”
Gương mặt Chuột Lang tràn đầy cảm giác mất mát, cởi quần áo ra, vắt khô máu: “Ai, vẫn kém xa đại ca tôi”
“Nếu như anh ấy tự mình ra trận, không cần tốn nhiều sức lực liền có thể giải quyết hết lũ sói hoang này, trên người cũng không dính một giọt máu nào!”
Nào sẽ chật vật giống tôi Hàn Thúy Lan trừng to mắt: “Không có khả năng, trên thế giới làm sao có người giỏi đến như vậy được!”
“Anh đừng nói đại ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088579/chuong-780.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.