Chắc hẳn là Kiều Gia ban phát lòng thương, tha cho cái mạng chó của anh!
Kiều Gia thật là ngu ngốc, làm hỏng việc tốt của ông đây, cho dù Kiều Gia để anh trở về muộn một chút cũng được.
Từ Lam Khiết nhào vào trong ngực Diệp Huyền Tân, gào khóc: “Tiểu Diệp, anh còn sống, quá tốt rồi, anh vẫn còn sống”
Diệp Huyền Tân đau lòng ôm Từ Lam Khiết: “Vợ à, thật có lỗi, để em lo lảng nhiều rồi”
Từ Lam Khiết đấm nhẹ vào ngực Diệp Huyền Tân: “Hỗn đản, hôn đản, ai bảo anh tiếp nhận khiêu chiến của Kiều Gia chứ”
“Chẳng may anh gặp chuyện bất trắc, em biết sống thế nào, huhu, anh có biết em vừa mới lo lắng gần chết hay không!”
Diệp Huyền Tân an ủi: “Lam Khiết, yên tâm đi, vì em anh nhất định sẽ giữ tính mạng của mình thật tốt, tuyệt đối không tuỳ tiện mạo hiểm”
Triệu Bất Độ nghiến răng nghiến lợi.
“Còn sống?”
“Mày sống con mẹ nó làm gì!?”
“Kiều Gia tha cho mày, nhưng ông đây cũng sẽ không tha.”
Ông ta lại móc súng ra, chuẩn bị nhắm bắn vào Diệp Huyền Tần.
Mà Triệu Bất Độ còn không kịp nhằm chuẩn, Diệp Huyền Tân đã lắc mình một cái, trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt của ông ta, từng cú từng cú đấm nhắm thẳng vào mặt.
Cuối cùng, anh không chút do dự bắn một phát súng vào chân của Triệu Bất Độ.
“At”
Triệu Bất Độ hét thảm một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất.
Máu tươi đỏ thẫm nhanh chóng đem quần của ông ta nhuộm thành một mảng đỏ tươi.
“Khốn khiếp!” Triệu Bất Độ đau đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088573/chuong-774.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.